Cang Chung đỡ cô đứng dậy. Hắn lau những giọt nước mắt trên gò má cô, sau đó ôm cô vào trong lòng. Hắn nhìn tên lính ra hiệu cho họ rút lui. Đứng trước mũi tàu, Cang Chung hùng hổ nói với cha mẹ của Tư Dương” Nghe đây đám hải tặc. Vì con gái của các người chấp nhận dùng bản thân của cô ta để đổi lấy mạng sống của các người. Cho nên Đô đốc Cang Chung ta sẽ tha cho các người một mạng. Từ nay về sau, các người hãy đến vùng biển khác mà sinh sống, nếu để ta gặp lại các ngươi thì ta sẽ không nương tay như bây giờ.”
Ta khinh! Muốn giết thì giết, ta không sợ chết. Tư Dương con không cần phải cầu xin hắn." Mẹ của cô, bà gào lên.Nhìn thấy con gái đau khổ vì mình bà không thể chịu được. Dù cho hôm nay có như thế nào cũng không để cho con gái của mình chịu thiệt. Càng không để cho bọn Đô đốc tung hoành.
" Chị! Cang Chung, ngươi là một tên khốn kiếp! Chị của ta cứu ngươi một mạng mà ngươi lại lấy oán báo ơn, ngươi coi vậy mà xem được sao!" Lục Châu không thể ngờ tới người mà cô ta thích lại là một tên Đô đốc. Không những thế, hắn càng không có nhân tính của một con người. Sao chị của cô phải chấp nhận làm nô lệ cho hắn.
Tiếng người mắng chửi Cang Chung không ngớt nhưng Tư Dương ở trong lòng hắn lại không nghe thấy tiếng của Thập Hải. Chẳng lẽ Thập Hải không bị bắt ư! Cô lén liếc mắt nhìn về phía con tàu phía trước. Ánh mắt của cô chạm vào ánh mắt của Thập Hải.
Thập Hải đang bị trói ở đó nhưng lại không nói lời nào. A Thỏ chỉ nhìn cô bằng ánh mắt của kẻ thương sót lẫn đau thương. Tại sao? Tại sao Thập Hải lại nhìn cô như vậy? Chẳng lẽ là do chiếc áo cô đang mặc trên người sao! Con người yếu đuối trong cô không kìm được nước mắt mà rơi lệ. Cô đang khóc vì cái gì? Vì bản thân cô, vì Thập Hải, vì gia đình. Cô cảm thấy có lỗi với Thập Hải vì không thể giữ được sự trong trắng của mình. Chính Cang Chung, hắn đã phá hoại cuộc đời của cô. Cuộc đời của cô gái hai mươi tuổi. Tưởng chừng sẽ được ở bên cạnh người mình yêu sống đến cuối đời. Nhưng lại bị xã hội vùi dập một cách không thương tiếc. Vậy là kể từ bây giờ cô không còn được ở bên Thập Hải nữa. Đám cưới của bọn cô cũng sẽ không diễn ra. " Tại sao? Tại sao lại là tôi?"
Tư Dương đau khổ thốt ra những câu hỏi " Tại sao?"
Giọng nói nhỏ bé của cô, Cang Chung vẫn nghe thấy. Hắn nâng gương mặt ướt đẫm nước mắt lên nhìn " Bởi đây chính là "duyên" và ta với em sẽ đến với nhau vì " phận". Em có hiểu không ?"
"Duyên phận" ư? Tư Dương hất tay hắn ra, trong đôi mắt đầy sự căm hận. Đây không phải là " duyên phận" mà nó là một cơn ác mộng của cô. Ai đó hãy kéo cô ra khỏi cơn ác mộng khủng khiếp này. Cô sẽ chết mất nếu cứ tiếp tục ở trong giấc mộng.
Chiếc tàu của Cang Chung bắt đầu di chuyển. Hắn biết đã tới lúc phải rời khỏi đây liền nói với Tư Dương: " Em muốn nói gì với gia đình mình thì hãy nói trước khi tàu của chúng ta rời khỏi." Cang Chung nở nụ cười ấm áp với cô.
" Vậy thì anh cũng nghe cho kỹ những lời tôi sắp nói ra đây." Tư Dương quay đầu nhìn về hướng cha mẹ của mình. Cô hít một hơi thật sâu và hét lên " Cha mẹ, Lục Châu, A Thỏ và mọi người hãy sống cho thật tốt. Đợi sau khi con lấy được đầu của tên Đô đốc Cang Chung, con sẽ quay trở về tìm mọi người. Mọi người nhất định phải sống cho thật tốt." Không biết cô lấy cam đảm ở đâu mà nói ra những lời đó.
Cha mẹ của cô khi nghe thấy lời con vái nói, tâm trạng trở nên rối bời. Đứa con gái nhỏ bé của họ bị bắt đi rồi. Bị bắt đi thật rồi.
" Giỏi lắm Tư Dương. Ta sẽ chờ xem em lấy đầu của ta bằng cách nào." Hắn không tức giận mà ngược lại còn cảm thất rất thích thú về cô. Người phụ nữ của hắn phải là như thế này mới xứng đáng với hắn.
Kể từ giây phút đó, cô đã nói với lòng. Hắn chà đạp lên cơ thể của cô thì cô sẽ dùng chính cơ thể này để tiêu diệt hắn.
Con tàu đi maya tiếng liền cuối cùng cũng đến nhà lớn. Nơi đây chính là trụ sở của Đô đốc.
Cang Chung vừa trở về thì liền thông báo với tất cả mọi người về hôn lễ của mình. Hắn muốn ngay lập tức lấy Tư Dương làm vợ. Đều này khiến cô vô cùng sững sờ. Quyết định của hắn quả là điên rồ. Không chỉ có cô mà tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ. Nhưng chỉ riêng hắn lại không nghĩ thế. Một đám cưới " gấp" được tổ chức ở trụ sở. Tư Dương cứ thế mà trở thành vợ hợp pháp của Cang Chung. Cô không biết, rốt cuộc hắn đang có âm mưu gì.
Quay trở lại hiện tại.
Hai người đã kết hôn được một tháng nhưng ngày nào cũng vậy. Cô điều tìm đủ mọi cách để giết hắn. Chỉ cần giết được hắn, cô cái gì cũng dám làm. Nhưng mỗi lần cô ra tay đều bị hắn phát hiện. Tuy hắn không nổi giận với cô nhưng mỗi lần như vậy thì hắn sẽ phạt cô ở trên giường cùng với hắn. Sự trong trắng của cô sớm đã bị hắn chà đạp. Cho nên đối với cô, mỗi lần như vậy đều cô lại càng hận hắn hơn.
" Tư Dương, hôm nay mẹ của ta sẽ đến đây. Hãy đảm bảo với ta là nàng sẽ chỉnh chu nhé. Không thì ta sẽ lại phạt nàng đấy." Cang Chung đặt lên trán cô một nụ hôn thay cho lời chào buổi sáng.
Sau khi hắn rời đi, Tư Dương mới thở dài. Cô chán ghét mọi thứ ở nơi mà nằm dài ra giường. Hôm tổ chức hôn lễ, hình như chẳng có người thân nào của Cang Chung đến tham dự và cũng không có người thân nào của cô. " Đúng là một đám cưới hài hước."
Vì hôm nay mẹ của Đô đốc sẽ ghé qua nên tất cả mọi người đều lo đi chuẩn bị mọi thứ chu đáo. Nhà cửa đều được dọn dẹp tươm tất. Lúc này, cánh cửa lớn của trụ sở được mở ra. Một quý bà sang trọng bước chân ra khỏi chiếc xe sang trọng. Bà ta vừa bước xuống liền có người mở dù che nắng. Quý bà trông rất cao quý trong bộ y phục. Chẳng biết bà ta đã bao nhiêu tuổi nhưng gương mặt không một vết nhăn, làn da lại căng mịm như một cô thiêud nữ. Người phụ nữ này không nhận mình là mẹ của Cang Chung thì tất cả sẽ lầm tưởng là một quý cô nào đó thay vì một quý bà trẻ trung.
Cánh cửa xe ở phía sau lại mở ra. Hôm nay, bà ta đến đây không chỉ có một mình mà còn dẫn theo một cô gái cũng tầm tuổi hai mươi. Cô ta đi đến nắm lấy tay của quý bà. Hai người nhìn nhau nở nụ cười vui vẻ đi vào bên trong.
" A Chung đâu rồi?" Bà nhìn thấy một tên lính canh liền hỏi về Cang Chung.
" Thưa, Đô đốc đã ra ngoài giải quyết việc gấp. Ngài ấy nói phu nhân hãy ở đây nghỉ ngơi. Giải quyết xong việc ngài ấy sẽ về liền." Tên lính canh tường thuật lại lời của Cang Chung trước khi đi hắn đã dặn dò với tên lính rất kĩ.
Biết con trai bận nên bà ta không làm phiền. Đi vào bên trong nhà, bà ngồi xuống ghế. Người hầu liền rót cho bà một ly trà. " Mời phu nhân."
“ Cô à! Cô nói với cháu anh Cang Chung đã kết hôn nhưng sao chúng ta đến đây cũng lâu rồi mà không thấy vợ của anh ấy ra tiếp. Chẳng khác nào nói cô ta không xem mẹ chồng ra gì.” Mai Đình nói.